Wednesday, 5 February 2014

ngày 6/2/2014

Anh H gọi đùa căn phòng là "pháo đài " mình mỉm cười thú vị mặc dù nó không giống mấy .
Ba cửa sổ kính luôn mở rộng, mặc tình cho gió tha hồ đuổi bắt nhau từ ba phía .Ở trên cao như vậy, từ pháo đài có thể nhìn thấy chóp giáo đường buổi sáng lẫn trong mây xám .
Những tàn lá xanh đầy hoa trắng,đỏ rũ bên ngoài khung cửa kính, khiến pháo đài giống như một lầu hoa chỉ còn thiếu Romeo và Juliet.
Chỉ cần khép cánh cửa dẫn xuống hành lang,mình như tách biệt hẳn thế giới bên ngoài đầy lo toan tất bật.
Hôm nọ, ánh trăng soi bóng lá hắt lên tường,gió lạnh rít khe khẽ làm mình nhớ lại cảm giác ngủ trên đám lá khô trong rừng ...
Trời chưa sáng, chim đã hót líu lo, tiếng dập cánh vào cửa sổ khiến có cảm giác bọn chúng đánh thức.. dậy..dậy đi ...

Monday, 13 May 2013

Như mùa thu lá rơi!

Như mùa thu lá rơi...
Những cái tên ,gương mặt phai đi mỗi ngày một chút.
Anh mình bảo "em tập viết thơ trở lại đi" nhưng mình không viết nổi một câu, chữ đi đâu mất cả!
Mình bắt đầu ghi lại những giấc mơ hằng đêm. Mình thích những giấc mơ vì trong mơ mình chạy nhảy nhẹ nhàng và đôi khi được gặp mẹ mình nữa ,bà mất đã lâu...
10/5/2013: Mình khoác chiếc ba lô nhỏ lên vai, phía xa, con đường rộng dẫn đến ngọn núi cao tím thẫm một nửa khuất trong mây trắng xóa.Mình muốn đến đó.
Chiều cuối thu gió se lạnh ,lá lao xao, mình nhớ đến câu thơ "con nai vàng ngơ ngác..." chợt mỉm cười ở đây không có nai.
Tối sụp xuống nhanh quá, tiếng mẹ mình bên tai " trời tối con không thấy đường lên núi được" Mẹ vẫn gầy gò tóc bạc như xưa.
Mình chợt thấy một ngôi nhà cạnh đường trong có chiếc giường cho mình ngủ.
Hôm sau thức dậy, mình chẳng thấy con đường và ngọn núi, phía xa trên cao chỉ có một dải mây dài nằm cạnh đám mây hình quả núi...mình tần ngần đứng đó.
Tiếng chim gọi nhau nghe quen thuộc, mình mở mắt nằm im một lúc rồi mỉm cười, cảm giác nhẹ nhàng,lại được gặp mẹ trong mơ.

Tuesday, 25 December 2012

đêm 21/12/2012


Một ngày làm việc kết thúc.
Gió đồng mát lạnh thoảng hương cỏ khô, hít một hơi thật dài "hương mùa hè", mình bắt đầu đếm bước chân.

"Em đọc Hành trình về phương đông đi"

Âm thanh náo nhiệt phía trước.

Chà, họ đi đâu mà đông thế?... qua lại làm mình choáng váng!
Từ pháo đài trước mặt, vài phút đều đặn phóng lên bầu trời những quả cầu lửa, những tia lửa bắn xuống mặt đường làm mình sợ hãi . Vừa đi vừa nhớn nhác nhìn lên trời, chẳng ai quan tâm, họ mải miết di chuyển ...
Hình như mình lạc đường.
"Làm ơn chỉ giúp ra đường lộ chính"
Người phụ nữ xanh xao nhận lời và thoăn thoắt dẫn đường, gió thổi làn áo như dán vào thân người mỏng dính, mình chợt nghĩ "bà ấy lấy sức đâu di chuyển nhanh thế?"

Len lỏi qua nhiều căn nhà lụp xụp, quần áo vương vãi, đến một hàng rào kẽm gai, người phụ nữ chợt dừng lại "Tôi chỉ dẫn được cô đến đây, giờ cô theo người đó ha"
Người đàn ông đã đứng trên con đường đất từ lúc nào, tay  cầm  chiếc dù đỏ tía che trên đầu.
Mình bước theo người đàn ông lạ như bị thôi miên.
Ông ta đang nói điều gì đó, nhưng mình không hiểu có thể do gió thổi bạt âm thanh đi.
Bỗng dưng ông ta tấp vào ngôi nhà nhỏ ven đường, thì thầm với vài người đứng sẵn.
Hình như ông ta bảo định bán con mồi làm nô lệ (tai mình thính ghê) nhân lúc họ đang bàn tính mình rón rén núp vào căn nhà khác rồi bỏ chạy ...
Ngôi chợ bán toàn bánh bò, bánh in xanh đỏ có cả những chiếc bánh hình nậm vú mẹ, lúc bé mình thích lắm, họ mua bán bằng thứ tiền là lạ mình không nhận ra ... chợt va phải đứa bé khoảng mười hai hay mười ba tuổi.
"Cháu ơi có thể dẫn cô ra đường lộ chính không? chỗ này giống như mê cung"
"Được chứ nhưng cô phải cho cháu một số tiền"
Mình chợt nghĩ "băng hoại" nhưng vẫn gật đầu .
Thằng bé vừa đi chân sáo  vừa hát "con đường tình ta đi với bàn chân nhỏ bé ..."
Các ngôi nhà cứ vùn vụt trôi qua (sao mình cũng đi nhanh thế!)
"Cô ơi nhà cháu kia rồi cô theo chị ấy nhé"
Cô gái áo xanh nhạt, đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, cô ấy đang nói điện thoại.
Sao mình không mượn điện thoại gọi người nhà đến đón nhỉ?
Cô gái vẫy tay thân thiện rồi đưa chiếc điện thoại (lạ nhỉ mình chưa kịp mượn?)
Tiếng chuông đổ liên hồi, không ai bắt máy ...
Chợt gió thổi lạnh toát, nhưng áo mình đẫm mồ hôi, cô gái không ở đó nữa chiếc áo xanh phất phơ trên cánh cửa.
Mình bỏ chạy, sự sợ hãi khiến đầu óc mê muội ... chợt vướng vào thứ gì đó, mình ngã mặt va vào vạt cỏ ướt, ngước mắt nhìn lên, nấm mồ ai mới đắp cỏ gai mọc chưa phủ kín ... " sè sè nấm đất bên đàng, dàu dàu ngọn cỏ ..." ...
ai đọc thế nhỉ?
Mình chợt mở mắt, chiếc gối êm ái, mỉm cười ngẫm nghĩ "em chưa đọc xong "hành trình về phương đông" anh ạ ...

6 CommentsChronological   Reverse   Threaded
linalol wrote on Dec 23
Lại nhớ thơ cụ Tiên Điền. Noel thật vui KD nhé:)
ngocyen054 wrote on Dec 24
Giấc mơ thật kỳ lạ, mà hay thiệt nghen, KD nhớ rõ từng chi tiết một. Ngộ ghê.
thanduong wrote on Dec 24, edited on Dec 24
Hành trình về ... cõi âm đây mà :)
nguhanhsonn wrote on Dec 24, edited on Dec 24
"Hành Trình về Phương Đông" không phải về cỏi âm đâu bạn thanduong ạ ... chắc bạn nhầm...

Ngủ ngon nhé Kd bạn mình ơi!
Kd vừa ngủ vừa nghe "Hành Trình Về Phương Đông" nhé!
Còn... "Trở về Xứ Tuyết" cùng tác giả.

thanduong wrote on Dec 24
"Hành Trình về Phương Đông" không phải về cỏi âm đâu bạn thanduong ạ ... chắc bạn nhầm...

Ngủ ngon nhé Kd bạn mình ơi!
Kd vừa ngủ vừa nghe "Hành Trình Về Phương Đông" nhé!
Còn... "Trở về Xứ Tuyết" cùng tác giả.

Dạ không nhầm, vì có xem Hành Trình Về Phương Đông.
Thấy KD kể về giấc mơ với những hồn ma nên trêu bạn ấy chút ...
hienminh wrote on Dec 24
kimdungvu said
hành trình về phương đông
Ta về trong vòng tay mẹ
ta về với những lời ru ...
Add a Comment

Sunday, 9 December 2012

giấc ngủ đêm

Mấy hôm nay mình không thích giấc ngủ tối .

Thoạt đầu là cảm giác đuối như mới đi lao động khổ sai về (nhưng lao động khổ sai thì mình chỉ biết qua phim thôi)
Đêm hôm kia mình nằm mơ thấy chung quanh hỗn độn đổ nát, thiếu nước sạch cho mọi người.
Mình khát quá, cảm giác máu trong người cũng cạn dần, như thấy các mạch máu tắc nghẽn vùng vẫy ...

Người ta dọn những đống đá và đất toàn bằng tay, chẳng có một loại máy móc nào.
Nước uống đựng trong các bể chứa mốc rêu.
Lán trại bằng gỗ, đôi chỗ cháy xém đen đen.
Vài người đang nấu một nồi rất to trên bãi đất trống.
Họ làm việc, hăng hái nói cười (mình nghĩ chắc là thanh niên xung phong 
)
Đất đá lởm chởm, đâm vào lòng  bàn chân đau quá (chẳng biết đôi giày mình vẫn mang đâu mất rồi?)
"làm ơn đây là đâu?"
Mắt họ nhìn xuyên qua mình nhưng không có tiếng trả lời.
"làm ơn đây là năm nào?"
Hình như họ không thấy mình ...

Đêm qua lại khó ngủ .
Ước gì nằm xuống là ngủ quên đến sáng.
Nhớ lúc bé, đọc truyện con kiến và con voi, mình ghét con kiến vì nó chui vào tai voi cắn, mình tội cho con voi chẳng biết làm sao chống lại đàn kiến bé tí.
Mình bị bọn giặc giam vào hang đá cùng với nhiều người khác (mà mình đi đâu để bị bắt cơ chứ?)
Chỗ ngủ ẩm ướt, mệt quá cảm giác cứ tê dại đi, mình nhớ đến cái vỏ ốc ... cái nhà vỏ ốc mình đã mang trên người bò trên bãi biển tìm anh ...
Đột nhiên đau nhói ở cổ, tay và khắp lưng, các ngón tay vô thức sờ lên cổ bắt được một con kiến ...
Mình choàng dậy mở đèn ...
Trời ơi! sắp có bão hay sao, kiến dọn nhà vào phòng leo lên cả gối, nệm và cả áo của mình nữa ....

7 CommentsChronological   Reverse   Threaded
thanduong wrote on Dec 7
Giấc mơ về điềm báo cho ngày tận thế chứ chẳng chơi :)
Em có chuẩn bị gì chưa?
kimdungvu wrote on Dec 7
thanduong said
Giấc mơ về điềm báo cho ngày tận thế chứ chẳng chơi :)
Em có chuẩn bị gì chưa?
dạ anh bảo em phải chuẩn bị gì cho ngày tận thế?
thanduong wrote on Dec 7
Chuẩn bị để ... chết ấy mà :)
ngocthuan1218 wrote on Dec 7
Chắc là lòng bất an rồi nên vết tích của kỷ niệm buồn năm xưa lại quay về .Đừng nghĩ đến ngày tận thế , bạn nha ..mình mong bạn ngủ ngon và an lành .
hienminh wrote on Dec 7
mong chị an lành, một ngày sớm về thăm lại nhe chị
ngocyen054 wrote on Dec 7
Khi thể trạng không khỏe thì thường có những giấc mơ nặng nề, không vui như vậy. Không sao đâu KD ạ. Mấy hôm nay đài báo có cơn bão lớn đang hình thành, cũng ảnh hưởng đến bên ấy chứ chẳng chơi.
Đêm nay lại ngủ ngon nhé.
catmymy wrote on Dec 8
Những giấc mơ buồn , em kô thích chị nằm mơ những giấc mơ buồn chút nào :(
Add a Comment

Sunday, 25 November 2012

bị lạc

Bố mẹ lạc con ở đây
đồi đất đỏ ba-zan ngày ấy
chuyến xe lửa lạ lùng
nơi hoang vu cỏ cháy ...

Đt đỏ ... đồi đất đỏ ... mình lẩm bẩm lúc chưa tỉnh giấc hẳn.

Hình như chúng ta được sống và suy nghĩ cả lúc thức và ngủ.
Trong giấc mơ mình nhanh nhẹn chạy nhảy, leo trèo dễ dàng và suy nghĩ đôi khi lý luận có đầu đuôi hẳn hoi.
Hôm trước mình mơ gặp bạn Gió Heo May, cô ấy nhỏ xíu mái tóc đen óng mượt, mình ngẫm nghĩ cô ấy thân thiện và dễ gần.
"Mình là chị em ruột KD ạ, em bị lạc từ bé trên vùng đất bazan .."
Sao bạn Gió là chị mình nhỉ mình nói tiếng nam còn cô ấy nói giọng bắc mà .
Mình khỏe mạnh và có thể nhấc bổng cô ấy vì "cô ấy bé xinh như một cái kẹo".
Nhưng mình chưa gặp cô ấy mà!
Chợt thức dậy mình lại nhắm mắt ngủ tiếp
Gió và mình đi trên dải cát dài, biển ngoài xa đánh vào bờ hung hãn những đợt  sóng trắng xóa.
Mình muốn tắm biển nhưng người ta nói đây là biển chết .
"KD có thể chụp hình vì mình không thể tắm trong biển chết ", tiếng Gió thoảng bên tai ...
Mình ngẫm nghĩ  đàn cá heo ngoài xa, chúng bơi lội nhởn nhơ sao chúng không chết ?...
Không gian chợt im lặng, mình thấy môi Gió mấp máy nhưng không nghe thấy gì ... có lẽ nghiêng đầu sẽ nghe được rõ hơn chăng ?
Tiếng đồng hồ treo tường ngân nga ...
May quá mình nghe thấy rồi, cả tiếng chim hót nữa ... trời sắp sáng.


Friday, 9 November 2012

ước gì


Lúc bé em thích được ăn trái đào trong vườn ông Thọ.Sáng sớm, mình  vào vườn trèo lên cành đào nhẹ nhàng chẳng tốn chút sức.
Cây đào trĩu quả lớn hồng mịn đầy lông tơ, ông Thọ chia đủ cho loài người không?
Mình hái được hai trái to thích thật.
Chưa kịp ăn em đã tỉnh dậy anh ạ.
Em lại nhắm mắt với hy vọng mơ tiếp.
Mình bỏ hai trái đào vào chiếc giỏ mây trẻ con và vừa đi vừa mỉm cười hoài.
Trái đào ngọt và thơm chẳng chua chút nào.
Mình vừa ăn đào vừa nghĩ, may quá được mơ tiếp.
Anh có bao giờ được mơ tiếp khi nửa chừng thức dậy không?

Có hai con chim lông trắng to bằng hai nắm tay.
Khi em gọi, nó bay lại đậu vào hai bàn tay em.
Thích thật, mình vội làm cho chúng một ngôi nhà có chiếc giường êm ái.
Vừa làm vừa suy nghĩ đến "tự do" và "lòng tham chiếm hữu".
Mình vẫn thích được như chim bay lượn trên bầu trời mà!
Chiếc lồng như ngôi nhà kiên cố chắc chắn, mình đưa tay gọi, đôi chim bay xà đến, mình tóm gọn nhốt ngay vào lồng. Ánh sáng mờ mờ còn lại của ngày ánh lên những chiếc cánh đập loạn x ...

Em chợt thức hơi bàng hoàng ...
Em nhắm mắt mong mình ngủ để mơ tiếp.
Em muốn thả chúng bay đi ...
Em đã không mơ tiếp được anh ạ!

Cái cảm giác sự sai lầm không thể sửa chữa ...
Bây giờ em ước gì đêm nay hay đêm mai sẽ được mơ tiếp giấc mơ tối qua để em thả được đôi chim ra khỏi lồng ...

Wednesday, 7 November 2012

Anh ạ ,em thấy mình trở về .


Anh ạ, em thấy mình trở về.
Mùa thu sắp hết, nhưng ở đây không có mùa thu.
Dải cát trắng xóa mềm mịn phản chiếu ánh nắng lấp lóa .
Đi chân đất với đầu trần, có cảm giác như được hòa lẫn trong gió và mang vị mặn của muối.

Em chưa kể cho anh nghe ha?
Lúc em hai tuổi ngày nào cũng được ngắm biển đó.
Có một phiến đá, anh hai em đặt em ngồi trên đó rồi anh xuống biển bơi, anh ấy nói tắm sớm không có ai nên có thể trông thấy em ( kể cũng lạ, chẳng lẽ mình ngồi im mà không leo xuống 
 )

Hình như phiến đá vẫn ở đó, nhưng có người đang ngồi .
Người đàn ông mái tóc bồng trắng xóa, tay cầm cần câu. Nắng sớm ánh lên cánh tay hơi nâu rắn rỏi.
"Em nè, chúng ta là đôi bạn trong sáng và thanh thản ha!."
Anh chợt nói với nụ cười ấm áp đôn hậu .
Mình mỉm cười ngẫm nghĩ ... "là anh thương".
Bao năm rồi nhỉ!?...