Sunday, 25 November 2012

bị lạc

Bố mẹ lạc con ở đây
đồi đất đỏ ba-zan ngày ấy
chuyến xe lửa lạ lùng
nơi hoang vu cỏ cháy ...

Đt đỏ ... đồi đất đỏ ... mình lẩm bẩm lúc chưa tỉnh giấc hẳn.

Hình như chúng ta được sống và suy nghĩ cả lúc thức và ngủ.
Trong giấc mơ mình nhanh nhẹn chạy nhảy, leo trèo dễ dàng và suy nghĩ đôi khi lý luận có đầu đuôi hẳn hoi.
Hôm trước mình mơ gặp bạn Gió Heo May, cô ấy nhỏ xíu mái tóc đen óng mượt, mình ngẫm nghĩ cô ấy thân thiện và dễ gần.
"Mình là chị em ruột KD ạ, em bị lạc từ bé trên vùng đất bazan .."
Sao bạn Gió là chị mình nhỉ mình nói tiếng nam còn cô ấy nói giọng bắc mà .
Mình khỏe mạnh và có thể nhấc bổng cô ấy vì "cô ấy bé xinh như một cái kẹo".
Nhưng mình chưa gặp cô ấy mà!
Chợt thức dậy mình lại nhắm mắt ngủ tiếp
Gió và mình đi trên dải cát dài, biển ngoài xa đánh vào bờ hung hãn những đợt  sóng trắng xóa.
Mình muốn tắm biển nhưng người ta nói đây là biển chết .
"KD có thể chụp hình vì mình không thể tắm trong biển chết ", tiếng Gió thoảng bên tai ...
Mình ngẫm nghĩ  đàn cá heo ngoài xa, chúng bơi lội nhởn nhơ sao chúng không chết ?...
Không gian chợt im lặng, mình thấy môi Gió mấp máy nhưng không nghe thấy gì ... có lẽ nghiêng đầu sẽ nghe được rõ hơn chăng ?
Tiếng đồng hồ treo tường ngân nga ...
May quá mình nghe thấy rồi, cả tiếng chim hót nữa ... trời sắp sáng.


Friday, 9 November 2012

ước gì


Lúc bé em thích được ăn trái đào trong vườn ông Thọ.Sáng sớm, mình  vào vườn trèo lên cành đào nhẹ nhàng chẳng tốn chút sức.
Cây đào trĩu quả lớn hồng mịn đầy lông tơ, ông Thọ chia đủ cho loài người không?
Mình hái được hai trái to thích thật.
Chưa kịp ăn em đã tỉnh dậy anh ạ.
Em lại nhắm mắt với hy vọng mơ tiếp.
Mình bỏ hai trái đào vào chiếc giỏ mây trẻ con và vừa đi vừa mỉm cười hoài.
Trái đào ngọt và thơm chẳng chua chút nào.
Mình vừa ăn đào vừa nghĩ, may quá được mơ tiếp.
Anh có bao giờ được mơ tiếp khi nửa chừng thức dậy không?

Có hai con chim lông trắng to bằng hai nắm tay.
Khi em gọi, nó bay lại đậu vào hai bàn tay em.
Thích thật, mình vội làm cho chúng một ngôi nhà có chiếc giường êm ái.
Vừa làm vừa suy nghĩ đến "tự do" và "lòng tham chiếm hữu".
Mình vẫn thích được như chim bay lượn trên bầu trời mà!
Chiếc lồng như ngôi nhà kiên cố chắc chắn, mình đưa tay gọi, đôi chim bay xà đến, mình tóm gọn nhốt ngay vào lồng. Ánh sáng mờ mờ còn lại của ngày ánh lên những chiếc cánh đập loạn x ...

Em chợt thức hơi bàng hoàng ...
Em nhắm mắt mong mình ngủ để mơ tiếp.
Em muốn thả chúng bay đi ...
Em đã không mơ tiếp được anh ạ!

Cái cảm giác sự sai lầm không thể sửa chữa ...
Bây giờ em ước gì đêm nay hay đêm mai sẽ được mơ tiếp giấc mơ tối qua để em thả được đôi chim ra khỏi lồng ...

Wednesday, 7 November 2012

Anh ạ ,em thấy mình trở về .


Anh ạ, em thấy mình trở về.
Mùa thu sắp hết, nhưng ở đây không có mùa thu.
Dải cát trắng xóa mềm mịn phản chiếu ánh nắng lấp lóa .
Đi chân đất với đầu trần, có cảm giác như được hòa lẫn trong gió và mang vị mặn của muối.

Em chưa kể cho anh nghe ha?
Lúc em hai tuổi ngày nào cũng được ngắm biển đó.
Có một phiến đá, anh hai em đặt em ngồi trên đó rồi anh xuống biển bơi, anh ấy nói tắm sớm không có ai nên có thể trông thấy em ( kể cũng lạ, chẳng lẽ mình ngồi im mà không leo xuống 
 )

Hình như phiến đá vẫn ở đó, nhưng có người đang ngồi .
Người đàn ông mái tóc bồng trắng xóa, tay cầm cần câu. Nắng sớm ánh lên cánh tay hơi nâu rắn rỏi.
"Em nè, chúng ta là đôi bạn trong sáng và thanh thản ha!."
Anh chợt nói với nụ cười ấm áp đôn hậu .
Mình mỉm cười ngẫm nghĩ ... "là anh thương".
Bao năm rồi nhỉ!?...